Ô cửa sổ xe buýt rất đặc trưng. Mà thực ra thì ô cửa sổ của phương tiện nào cũng đặc trưng. Nhưng cái đặc trưng của xe buýt thì độc nhất vô nhị. Nó giống như màn hình tràn của những chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất. Nó quá to và rộng. To và rộng đến nỗi đôi lúc ánh mắt của tôi có thể hướng ra xa đến vô tận, nơi những chiếc khung đen kịt mờ dần, và tấm thủy tinh ngăn cách tôi với làn khói bùi thực sự vô hình. Ngồi trên xe buýt, bạn có thể nhìn thấy từng hành động nhỏ đang diễn ra ngoài kia, trên những con đường phố náo nhiệt và ùn tắc nhất cả nước mỗi lúc chiều tàn.
Mấy thanh niên hay vượt đèn đỏ, và cả mấy gã cố gắng tìm cách vượt đèn đỏ những lúc đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5 giây. Cảm tưởng rằng có một sức mạnh vô hình nào đó từ chúa trời ban xuống, thôi thúc họ rằng nếu không thể vượt qua vạch kẻ đường lúc đồng hồ điểm còn 3 giây, họ sẽ bị trừng phạt một cách vô cùng tàn bạo. Vì vậy mấy gã này sẽ tìm mọi cách để có thể vượt được đèn đỏ sớm vài giây, dù phải bấm còi inh ỏi và chịu những ánh nhìn soi mói từ những người xung quanh. À, tôi không chắc là có bao nhiêu người sẽ cảm thấy khó chịu bởi những gã như thế, nhưng dù con số đó chỉ chiểm 0,1% tổng số người tham gia giao thông, bạn có thể tin chắc rằng tôi nằm trong 0,1% đó.
"Vội vã" là tính từ đúng nhất để miêu tả thành phố này. Dù người ta có cố gắng tìm cách hạ nhiệt nó xuống bằng mấy câu truyền miệng kiểu "Hà Nội không vội được đâu", hay níu kéo chút lãng mạn còn sót lại bằng hình ảnh đám cây lộc vừng thay lá ngày cuối thu được chỉnh màu quá lố mà đám trẻ share đi share lại từ năm này qua năm khác, một sự thật không đổi là tất cả mọi người chạy đua với thời gian mỗi ngày. Mùa hè, ánh nắng ngột ngạt đổ xuống lòng đường, chảy qua trục đường sắt trên cao, chảy qua một thành phố đang được bê tông hóa dần dần, con người ta chạy vội trên đường để tìm những nơi trú chân có phòng điều hòa mát mẻ. Mùa ẩm ướt, có những lần mưa liên miên suốt mấy tuần không ngớt, người ta vội vã phóng xe trong làn mưa chỉ để kịp đặt chân đến nhà thật sớm, làm sao cho diện tích quần áo bị ướt là nhỏ nhất. Nếu là một ngày đẹp trời, người ta cũng chẳng hề quan tâm, vì suy cho cùng thứ đè lên đầu người ta bây giờ là hàng tấn những công việc còn đang dang dở. Thời gian trên đường phải được rút ngắn xuống nhất có thể, bởi nó là thứ thời gian lãng phí nhất trong 24 tiếng của ngày, lãng phí hơn cả 4 tiếng của một giấc ngủ vội vã (ngay cả giấc ngủ cũng cần phải vội vã).
Hít lại một hơi, phóng tầm mắt ra xa hơn, tôi thấy đám sinh viên đang hớt hải đi bộ về nhà trọ của mình. Đó là hình ảnh phản chiếu của bản thân tôi chỉ hơn 2 năm về trước. Sinh viên là một độ tuổi kỳ lạ. Sau 18 tuổi đều đã được gọi là độ tuổi trưởng thành, nhưng không phải ai cũng được tận hưởng cảm giác ấy, có khi chúng nó còn trẻ con hơn cả những năm tháng cấp 3. Bởi chúng không còn bị ràng buộc bởi điểm số, bởi những cuộc họp phụ huynh bất chợt, bởi những lần đánh giá đạo đức và hạnh kiểm. Năm tháng sinh viên chỉ có chúng nó với những bài giảng chán ngắt, với những khoảnh khắc mà chúng nó nhận ra rằng chúng nó có thể hành động như thể mình phải chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình, nhưng thực tế thì không. Tuổi sinh viên là lúc chúng ta đứng ở lưng chừng dốc giữa độc lập và phụ thuộc, giữa thành công và thất bại, giữa tin và tưởng, giữa hân hoan và ê chề. Đó là lúc chúng ta đi tìm bản thân, nhưng rồi đến khi tìm ra chúng ta giật mình nhận ra mình chẳng đứng ở đâu cố định cả. Chúng ta cứ mông lung ở giữa như vậy mà không thể lựa chọn điều gì phù hợp nhất cho mình. "Giữa học bổng và vui thú bạn bè, mình cần điều gì hơn?" Có lẽ chúng ta không bao giờ biết được. Và đó là cái cách mà tuổi trẻ vận hành. Đỉnh cao và vực sâu chỉ cách nhau trong một khoảnh khắc, và như con mèo của Schrödinger, chúng ta chỉ biết được câu trả lời khi mở chiếc hộp bí ẩn đó ra.
Đôi khi tôi có những suy nghĩ lan man khi ngồi quan sát, đôi khi tôi chẳng nghĩ gì. Những suy nghĩ lan man giúp tôi khá nhiều trong việc đi tìm những ý tưởng. Một người phụ nữ đang thồ hàng cồng kềnh trên đường, hẳn những đứa con đang rất mong cô ấy về nhà, và rồi sẽ ra sao nếu cô ấy không thể về đến nhà? Một câu chuyện không vui vẻ cho lắm hiện ra trong đầu và nó sẽ - một ngày nào đó - quay trở lại trong đầu, giúp ích cho việc viết lách của tôi.
Ngược lại, những lúc không suy nghĩ và mặc kệ cho đầu óc trống rỗng, tôi có thể thả mình vào âm nhạc của Ngọt, của Vũ, hoặc là bản OST của phim Little Women. Những lúc ấy, thứ duy nhất ở trong đầu tôi là cảm giác thứ gì đó đang dâng lên trong lồng ngực, chực trào ra, định nhấc bổng tôi khỏi ghế, đưa tôi bay xuyên qua ô cửa sổ và đưa tôi bay lên những đám mây.
Comments