Chuyện là thế này. Bạn đang đi bộ trên đường, nhanh và dứt khoát. Bạn đã đi bộ hàng chục lần rồi. Nhưng lần này mọi chuyện khác. Bạn cúi xuống, nhìn thấy cái bóng của chính mình trong ánh sáng vàng của đèn đường. Rồi một thứ gì đó chỉ chực trào ra từ trong lồng ngực bạn. Bạn cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng thực sự, đôi vai đang rụng rời vì chiếc ba lô phía sau, cái bụng đói khiến bản thân bạn run rẩy và không thể đi được một đường thẳng nữa. Trong một giây thôi, thế giới bỗng lãng quên sự tồn tại của bạn. Bạn bước vào discomfort zone và bước ra với một tâm trạng tồi tệ khủng khiếp. Nếu có thể, bạn chỉ muốn ngồi lên xe máy và bỏ đi, không về nhà, không còn ở trong thành phố, không còn tiếng thở của loài người. Chỉ còn một tấm màn bí bách phía trước chờ đợi được xé toạc ra, nhưng không thể xé nổi.
Sự thật là thứ mà chúng ta phải học cách đối diện hàng ngày, nhưng dường như cơ thể tôi vẫn chưa sẵn sàng với điều đó. Tôi nói dối với bản thân mình hàng ngày, huyễn hoặc về một thế giới không tưởng ở trong đó, nơi mà mọi thứ đều đi theo ý muốn của tôi. Nhưng thay vào đó, mỗi khi tôi mong muốn bước chân vào thế giới của người khác, tôi chỉ nhận lại sự trống rống đến tột cùng. Đó là nơi mà tôi gọi là discomfort zone.
Chúng ta sống trong một thế giới mà loài người quá an toàn trong nội tâm của họ. Họ có những mối quan hệ an toàn, làm những điều an toàn, và bắt chước nhau một cách an toàn. Điều đó không làm cho thế giới này phải đi đến diệt vong, nhưng nó khiến cho cảm xúc của người khác đôi khi trở nên tuyệt vọng, như câu chuyện ở phần đầu của tôi. Nó khiến tôi cảm thấy mọi điều mình làm ngày càng trở nên gượng gạo, và lúc tôi sẵn sàng cũng là lúc tôi nhận ra mình không nên bước vào, vào trong đó, trong vòng tròn năng lượng xung quanh những người vốn chẳng phải là thân thiết. Càng cố gắng bao nhiêu, càng bị đẩy ra bấy nhiêu, bởi chính bản thân mình.
23h00 ngày x tháng y: Tôi tắt đi bật lại Instagram nhiều lần vì cái thôi thúc mãnh liệt bên trong về việc mình cần một cuộc hẹn với cô ấy đến mức nào;
02h00 ngày x+1 tháng y: Chẳng lấy làm lạ khi thế giới này đang chống lại tôi. Tôi vừa không thể quyết định được mình cần làm gì để khỏi lãng phí ngày thứ 7, vừa chẳng biết ai có thể là người đồng hành;
01h00 ngày x+5 tháng y: Một cô gái thật thú vị, nhiều khả năng là như vậy. We talked a lot;
02h00 ngày x+10 tháng y: Cô ấy thật tàn nhẫn. Hóa ra cổ chưa bao giờ thực sự quan tâm và tìm hiểu về mình.
00h00 ngày n: Hai đường thẳng - hội tụ rồi phân kỳ.
Comments